• Trần Bình
Từ bao giờ em yêu một loài hoa Mọc từ mầm cây, mọc từ thân nhánh Mọc từ những chùm gai tua tủa Tứa nhựa sinh tồn qua bão giông
Người đời gọi là hoa xương rồng Em gọi đó là loài bất tử Trải bao đoạn đường dâu bể Trên ban công nhà lặng lẽ hương đưa
Từ bao giờ em yêu một loài hoa Dẫu nắng gió cạn chai sấp ngửa Lăn lóc can trường giữa đời giông tố Cây vẫn đơm hoa, bung nhụy đâm chồi
Một đời cây như một đời người Trong gian khó vẫn ươm mầm tự tại Xương rồng ơi gai góc mà vững chãi Cõng giấc mơ em bay dưới nắng trời.
T.B
![]() _________________________________________________
Bài viết đăng trên Tạp chí Cửa Việt số 301, tháng 10 năm 2019Ngày cập nhật: 30/10/2019 Bài cùng chuyên mục
|